Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!! Tác giả: Su Thể loại: Ngôn Tình, Hài Hước Nguồn: Sàn Truyện Trạng thái: Full Đánh giá: 7.4/10 từ 52 lượt Thể loại: tình cảm, hài Hai người họ đến với nhau là do hôn ước và đây cũng chính là sợi dây kết nối giữa hai dòng họ và hai gia đình.
Đọc truyện bạn sẽ được dẫn dắt từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, đôi khi lại phảng phất như một truyện ngôn tình. Truyện huyền huyễn này xoay quanh một tiệm quan tài ở đầu phố khai trương không kèn trống, đèn hoa, nhưng lại làm mọi người chú ý là do nàng chưởng quầy Ly xinh đẹp, lão đạo sĩ Bạch Nham trầm ổn, hai người thực sự khác lạ đến bất ngờ.
Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu? Đề Cử. Đọc Truyện (0) Chưa có ai đánh giá truyện này! Thông Tin. Giới Thiệu. D.S Chương. Tác Giả:
Trang web truyện Online mới nhất, đọc truyện ngôn tình hay, truyện full, truyện teen, truyện đam mỹ liên tục cập nhật mỗi ngày, truyện gì cũng có. Nhật Kí Của Kẻ Điên FULL. 7.3/10. 25 Chương 7.3/10. 501 Chương. Ốm Yếu Công Chúa Bắt Đầu Thật Sự Là Quá Tốt . 7.3/10. 501
Đời người tất là có tình si, chỗ tình si này Mạc Thương Nghiêu đã cảm thấy ông trời ưu đãi ban cho anh một Kỷ Cảnh Du như thế, mọi điều trắc trở, ngu dại, nung nấu, chờ đợi, đều là xứng đáng. Chỉ cần cô không thật sự phán anh tử hình. Thật sự, tự tin kiêu ngạo như Mạc Thương Nghiêu, lần này cũng quả là không nắm chắc.
Dịch Vụ Hỗ Trợ Vay Tiền Nhanh 1s. Truyện Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em là câu chuyện thuộc thể loại truyện teen hài hước, thú vị và không kém ngọt ngào. Hôn ước chính là sợi dây không chỉ kết nối số mệnh của hai người, hai số phận mà kết nối hai gia đình, hai dòng họ để đưa đến cho hai gia tộc những hòa thuận để có thể chung sống được với ngày đẹp trời, cụ ông 50 tuổi của Hạ gia - người có cấp bậc lẫn địa cao nhất hiện tại của dòng họ - dở chứng đến Hoa Kì giàu có hoa lệ để đi du lịch. Trong một buổi dạo chơi, ông vô tình cứu giúp một cụ bà trốn thoát khỏi hàm nanh nhọn hoắt của con chó dại nào đó trên đường. Vì hoàn cảnh éo le, vì tình đời trắc trở, hai mảnh tim già cỗi dường như đã héo tàn của họ vừa gặp đã rung động mãnh liệt, say đắm trao cho đối phương những tình cảm vượt quá giới hạn của tột nhân duyên của hai cụ già này sẽ diễn biến như thế nào .Liệu hạnh phúc có thực sự dành cho họ hay không . Hãy cùng đọc truyện Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em để biết được rằng tình yêu không phân biệt tuổi tác và những hạnh phúc mà họ mang lại cho nhau như thế nào nhé.
Căn biệt thự về đêm dần tĩnh lặng trong màu trời đen kịt. Đồng hồ đầu tường tí tách kêu rồi rống lớn một tiếng đinh tai nhức óc báo hiệu 6h tối đã đến. Liếc nhìn chiếc đồng hồ rất biết thời thế kia một cái, người đàn ông mặt mũi cố gắng lắm cũng được cói là đẹp, đầu hói nguyên mảng lớn phía "mặt tiền" cùng chiếc bụng phệ no căng sau khi ăn bữa chiều muộn ngã người lên thành ghế sô pha, thư thái đảo mắt liếc nhìn 4 đứa con gái mỗi người một sắc đang ngồi ngay ngắn theo mô hình 4 anh em nhà Đantôn trước mặt. -Sao? Đứa nào đồng ý?_Chờ một lúc lâu mà vẫn ko thấy đứa nào chịu trả lời mình, ông già gõ tay đều đều lên thành ghế, nghiêm nghị hỏi. -Cha! Cha đang đùa à? Thời này làm gì có chuyện hôn ước cũ rích đó nữa chứ!_Cô con gái mặt mũi có vẻ trưởng thành nhất trong đám ngừng mân mê lọm tóc màu hạt dẻ xoăn tít của mình, bất bình phá tan bầu ko khí gượng ép_Đừng giỡn bọn con nhá? Ko vui tí nào! -Đúng đấy! Thật vô lí! Con chưa nghe thấy mình có ông nội bao giờ! Sao giờ lại chui ra đâu cái chuyện ổng giao kết chuyện hôn ước chứ với người ta chứ! Đúng là lừa người_Cô con gái thứ 2 rời mắt khỏi khuôn mặt đầy phấn của mình phản chiếu trong gương, nhíu đôi mày phượng nhìn cha mình nghi hoặc. -Đâu chị! Ông nội ở New Di lân mà, hè trước ông còn cho em sôcôla vị rượu vang làm em say nguyên buổi tối ko đi hẹn hò với bạn trai được! Nghĩ lại thấy hận kinh khủng_Cô nhóc có vẻ mặt non choẹt nhất, tầm tầm khoảng 12 tuổi ngây thơ phản bác chị mình. -Đừng có nói cho ông nội về chuyện này, ổng mà biết sẽ cắt tiền tiêu vặt hàng tháng, biết ko?_Cô con gái lớn cảnh cáo_Mà các em cũng biết cha keo thế nào rồi đấy! Ko có tiền ông nội chu cấp, chị em ta múc cám mà ăn. -Đủ rồi! Rốt cuộc, đứa nào đồng ý cuộc hôn nhân này!_Nóng mặt nhìn 3 đứa con ngang nhiên nói xấu ông mình lẫn cả mình đây, ông già bụng phệ bất lực day day thái dương quát lớn. -Cha! Con hơn tên nhóc đó 5 tuổi, ko hợp đâu! Gừng càng già càng cay, người Hà Nội ko ăn được cay đâu ạ!_Cô con gái lớn tiên phong từ chối trước. Lí lẽ hết sức thuyết phục khiến 3 người chị em còn lại, kể cả kẻ thờ ơ nhất, cũng là đứa con trai duy nhất của dòng họ này đang đứng dựa vào trường, cũng phải đưa mắt ý vị nhìn về. -Còn con, cha à! Con..._Bặm môi do dự một chút, đứa con gái thứ hai e dè lấy chiếc iphone của mình ra, mở một bức ảnh, phóng to rồi trưng cho cha mình xem_Con...ko còn trong sáng nữa! Quả nhiên, bức ảnh rating 18+ kia đã làm những người còn lại nhất thời chấn động, não bộ vì thế mà phút chốc ngưng trệ, tê liệt. -Còn con thi quá nhỏ, nếu muốn thì chờ thêm 6 tuổi nữa ạ!_Ngây thơ nhoẻn miệng cười thật tươi, cô con gái nhỏ sòng phẳng đưa ra một đề nghị hợp lí khó có thể bàn cãi. Vậy là, trong 4 người...đã có 3 người ko đồng ý... Điều này có thể nằm trong tầm dự đoán của ông. Người con lại...ko cần hỏi cũng biết kết quả ra sao. -Giai Băng, con thì sao?_Hướng ánh mắt vừa có chút trông đợi vừa phảng phất tia đắc ý về phía cô con gái còn lại nãy giờ vẫn ngoan ngoãn ko hề mở miệng nói, ông già bụng phệ phóng khoáng cười hỏi, tuy thế, nụ cười của ông có chút gì đó quái gở. -Cha muốn con nói thật, hay nói dối?_Kiêu kì gấp nhẹ quyển sách đang đọc giở trên tay, cô con gái được gọi tên nhanh chóng ngẩng đầu giương mắt nhìn cha mình, hỏi một câu như đánh đố một bài toán. -Tất nhiên...hãy nói thật, bằng lí trí, ko phải bằng tình cảm của con. -Vậy...con cũng ko chấp nhận cuộc hôn nhân này! -Được rồi! Nếu đã vậy, ta đành ra tay..._Phẫn nộ trừng mắt nhìn Giai Băng một cái, ông già bụng phệ rời người khỏi sô pha, vẫy tay cho vời đám gia nhân đã chờ sẵn lệnh của mình nãy giờ đem vào một chiếc hộp giấy lớn như hộp bầu cử tổng thống, đặt ngay ngắn trước mặt bàn_Nếu trong 4 đứa đã ko có ai chịu "hi sinh", ta đành dùng cái này quyết định. Đồng tử người con trai dựa tường khẽ động, dán chặt lên chiếc hộp giấy. -Giai Băng, con... -Giai Băng, đi theo anh!_Ko để cho cha mình nói hết câu, chàng trai kia trong phút chốc đã đứng sừng sững trước mặt Giai Băng, nắm lấy tay cô thúc giục. -Lãnh Kiên, sao con dám ngắt lời cha!_Biết được ý định của mình đã bị kẻ ko nên biết nhất phát giác, ông gia đành dùng vai vế và uy thế của một người cha trầm giọng cảnh cáo_Cha đang nói chuyện với "em gái song sinh" của con đấy! -Lãnh Kiên! Hay em muốn thế bọn chị nhận hôn ước thay?_Mở to đôi mắt nâu mê hồn, cô con gái thứ 2 cời cợt châm chọc -Được rồi, Giai Băng, con biết phải làm gì rồi chứ?_Đưa tay đẩy nhẹ thằng con mình sang bên, ông già bụng phệ ngụ ý hỏi, ko ngừng nhìn chằm chằm vào mắt con mình như đang có truyền tín hiệu nào đó -Quyết định đời con gái của "con mình" chỉ bằng một lá thăm cha ko thấy quá vô lí sao?_Vẫn ko chịu tránh sang bên, Lãnh Kiên mỉa mai lên tiếng, giọng nói có chút xoáy sâu vào hai chữ "con mình". -Cuộc đời của con người, có khi còn bèo bọt hơn thế, Lãnh Kiên!_Có chút giật mình trước câu nói kia, ông già bụng phệ lại đưa mắt truyền tin cho Giai Băng, mồ hôi lạnh bỗng đột ngột chảy dọc sống lưng ông_Giai...Giai Băng, con...trước đi! -Sao ko phải là chị cả mà là Giai Băng, cha vốn là người sùng bái tôn ti trật tự mà!_Đứng ngay trước mặt Giai Băng như muốn che chở cho cô, Lãnh Kiên lãnh đạm tiếp lời, ngụ ý sâu xa hoàn toàn muốn ngăn cản. -Giai Băng, con có bốc hay ko?_Gạt đi những lời nói của Lãnh Kiên, ông bố kiên định hỏi dồn Giai Băng. -Ngồi yên đó cho anh! -Lãnh Kiên! Con dám! -Con trước vậy!_Nhìn thấy anh trai và cha mình tình cảm sứt mẻ ngay trước mặt, Giai Băng trầm ngâm hồi lâu mới đứng dậy rời khỏi ghế, tiến đến toan đưa tay vào chiếc hộp giấy. -Em ko nghe người ta đồn à? Con trai họ Đằng là người thực vật đấy!_Nắm chặt lấy tay Giai Băng ngăn cản, Lãnh Kiên hét lớn vào mặt cô, đôi đồng tử màu cà phê ánh lên vô vàn tia giận dữ. -Anh...ko có quyền ngăn cản em!_Đưa tay gạt đi những ngón tay thon dài đang bóp chặt từng thớ thịt mình, Giai Băng đưa tay lấy nhanh một chiếc thăm nhỏ gấp 4. Nhưng, cô ko buồn mở nó ra mà đưa ngay cho cha mình, cô biết, bên trong là gì. -Tốt lắm!_Nở nụ cười hết sức hài lòng nhìn tờ thăm, ông bố khoát tay cho đám gia nhân nhanh chóng đem vất chiếc hộp giấy đi rồi cao giọng tuyên bố_Giai Băng...là người được chọn... Đón nhận kết quả đã quá rõ ràng trở về phòng, Giai Băng đóng rầm cửa, phục người tựa hẳn vào mặt tường bên cạnh. Toàn thân thể cô giờ đây hoàn toàn ko còn chút sức lực nào nữa, dường như đã bị cái sự thật phũ phàng bản thân mình phải đối mặt hút hết mọi nhựa sống. Cô run rẩy, ngồi choài xuống mặt đá lạnh. Hàm răng trắng vô chủ cắn mạnh lấy bờ môi cong đỏ mọng. Từ nhỏ đến lớn, cô luôn ý thức được rằng, có một ngày mình sẽ bị gia định này vất bỏ, đá thẳng ra khỏi cuộc sống của họ. Nhưng, cô ko ngờ, ngày này lại đến nhanh như vậy, mà lại đến bằng một cách thức ko thể hợp lí hơn. Hôn ước? Với một dòng họ bề thế, quyền quý nhất thế giới này, ai mà chẳng muốn cơ chứ! Cái chính ở đây, người con trai của dòng họ đó lại hoàn toàn ko phải người bình thường. Anh ta là một phế nhân, phế nhân đến mức xuất quỷ nhập thần. Ai đời lại có chuyện trèo cây ngã phịch rồi lâm vào cảnh thực vật, nằm ngủ lì suốt 5 năm trời vẫn ko tỉnh chứ. Thế mà anh ta lại là cái người vô cùng phi thường đó đấy. Chiêu bài này của cha cô-kẻ ko mang cùng dòng máu nhưng có hơn 13 năm dưỡng dục-đúng là dọa chết người, khiến cô ko đi ko được. Người cha đó, quả nhiên quá tàn nhẫn...tàn nhẫn như chính lần đâu tiên ông ta lôi cô đi từ tay cha mẹ cô vậy. Dẫu vậy, cô ko sợ, cô chỉ buồn mà thôi. Vì, nếu trở thành vợ của người khác...cô ko thể ở bên Lãnh Khiên-chồng cô...
Tên truyện Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!!Tác giả SuThể loại Truyện TEEN, HàiTình trạng Còn NữaWebsite ZingTóm tắt Chắc các bạn đã quá quen thuộc với motip vợ chồng rồi , nhưng mình mong cốt truyện này của mình sẽ tạo ra được sự khác biệt. Chân thành mong các bạn ủng hộ nhéMở đầuHôn ước-chính là sợi dây ko chỉ kết nối số mệnh của 2 người, mà kết nối 2 gia đình, 2 dòng họ…***Một ngày đẹp trời, cụ ông 50 tuổi của Hạ gia-người có cấp bậc lẫn địa cao nhất hiện tại của dòng họ-dở chứng đến Hoa Kì giàu có hoa lệ du lịch. Trong một buổi dạo chơi, ông vô tình cứu giúp một cụ bà trốn thoát khỏi hàm nanh nhọn hoắt của con chó dại nào đó trên đường. Vì hoàn cảnh ** le, vì tình đời trắc trở, hai mảnh tim già cỗi dường như đã héo tàn của họ vừa gặp đã rung động mãnh liệt, sau đắm trao cho đối phương những tình cảm vượt quá giới hạn của tột nỗi, họ lại gặp nhau khi tóc đã bạc, răng đã rụng nhiều, gia đình, con cháu đều đã đông đủ cả, thế nên, để thứ tình yêu muộn màng của họ được chớm nở và tiếp tục duy trì, để họ có thể được gặp nhau đường hoàng ko sợ ai dị nghị, 2 cụ già đã âm mưu lập ra một hôn ước cho đám cháu chắt sau này của tháng trôi qua, hôn ước kia vừa lập đã theo trí nhớ tồi tàn của hai cụ già bị bỏ quên trong quá một ngày nọ, ông cụ Hạ gia đẫm phải đá cuội trượt chân té ngã xuống đất. Trước lúc nhắm mắt buông tay tạm biệt đám con cháu vào phòng phẫu thuật, ông liền mơ hồ nhớ đến hôn ước năm nào, bèn gắng gượng lấy cái ૮ɦếƭ thúc giục con cháu nối duyên cho gái, cháu trai thì có đấy. Nhưng tiếp nhận niềm vui nối duyên của 2 cụ già, gia đình 2 bên đột nhiên rơi vào một mảnh bế tắc, đặc biệt là nhà gái. Bỡi lẽ…họ có 4 đứa con gái… Đọc Truyện
-Rốt cuộc...chị đang nói cái...cái gì vậy?_Đơ người không biết bao nhiêu lâu, Giai Băng như bị kẻ nào đó rút hết mọi sức lực, yếu ớt mở miệng, nhưng, khi đôi mắt vô hồn dại đi của cô bắt đầu tiếp nhận lại hình ảnh của mọi cảnh vật đập vào trước mắt, chủ nhân của câu nói khiến cô chột dạ, sợ hãi run lên ngay bây giờ...đã đi đâu mất không còn bóng dáng... Vậy là...chỉ với một câu nói chắc nịch đó...Giai Băng đã biết được rằng, ngoài cô, Lãnh Kiên, cha nuôi và bà quản gia già của Hạ gia...còn có một người khác thực sự biết về thân phận của cô. Bằng cách nào? Tại sao thì có chúa mới biết? Điều cô cần làm bây giờ, không phải là bới móc, đào sâu trong quá khứ để tìm xem nguyên do mình bại lộ, điều cô cần làm...là xác định xem cô chị này có phải là con tốt cô đang tìm hay không. Nhưng...chơi một con tốt như thế, quá mạo hiểm. Phong Tình là người thẳng như ruột, chỉ cần kích động hoặc bị dụ dỗ, chị ta sẽ có thể khai sạch sành sanh những gì chị ta biết. Có điều...nếu chị ta đã biết bí mật của cô từ lâu lắm rồi, giữ bí mật đến tận bây giờ cũng là một kì tích đáng suy xét. *** Cả ngày hôm đó, Giai Băng ôm mối thắc mắc to lớn vào bụng, đấu tranh quyết liệt với những giờ ôn luyện nghiêm ngặt của nhà trường đến chiều tối mời ra về, căn bản đã thoát li một chút ra khỏi những mưu toan giảo hoạt kia. Tuy nhiên, trời thấy cô rảnh quá nên ganh ghét hay sao ấy, tự dưng ban cho cô một rắc rối mới phải giải quyết. Cô không nhận...nhưng không nhận không sống được. Tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong, Giai Băng siêng năng chăm chỉ đem cả một đống sách cao như núi ra phòng khách, hiên ngang đặt chúng xuống mặt bàn rồi ngồi oạch, tay chăm chú ghi ghi chép chép, mắt lâu lâu đảo liếc lên chiếc màn hình ti vi 32 inh đang chiếu phim tình cảm cô yêu thích. Đừng hỏi tại sao cô không học bài ở phòng ngủ nhé? Vì nguyên nhân đã quá rõ ràng, cô không thể tập trung học hành, khi nhìn thấy ai đó mặc áo choàng tắm hở ngực đi đi lại lại trong phòng được, rất dễ nảy sinh thú tính và bản năng khiêu dâm của phụ nữ. Do vậy, để bảo toàn thanh danh trinh trắng của thiếu nữ, cô dứt khoát "dời đô" ra đây học, vừa thoải mái, vừa được xem phim. Cặm cụi làm bài chưa được mấy chục phút, Đằng Dạ như oan hồn bám váy Giai Băng, từ phòng ngủ ra phòng khách thăm thú. Anh đảo mắt liếc nhìn một quyển tiếng ánh nào đó trong đống sách vở có trường thọ Giai Băng cũng không giải hết trên bàn, lạnh nhạt hỏi -Muốn thi khối D à? -Tôi nhỉnh môn anh, chém gió tốt môn văn, suy nghĩ khá lôgic môn toán, không lao vào khối D thì đi khối A nạp mạng chắc!_Giai Băng đầu không ngẩng, mắt dán trên màn hình nói, tay vẫn siêu phàm hí hoáy viết gì đó. -Thi khối D cũng tốt! Sau này đi làm tiếp viên hay sang nước ngoài, du lịch rất sướng đấy nhóc!_Bưng một cốc cà phê nghi ngút khói ngồi xuống chiếc ghế sô pha sau lưng Giai Băng, Đằng Hy không ai mượn cũng góp giọng_Anh đang tranh chức hội trưởng khối D, có thể sau này sẽ giúp đỡ em nhiều đấy, Giai Băng! Vừa nói xong, Đằng Hy theo thói quay lia mắt nhìn Đằng Dạ, nụ cười trên môi thường trực một vẻ tà mị khiến người khác không khỏi đề phòng. Có lẽ tinh ý nhận ra điều gì đó, Đằng Dạ tiến đến gần chồng sách nặng trịch, ôm thốc đống sách văn, anh rồi đi đến chiếc thùng rác nhỏ con trong bếp, không chút luyến tiếc vất chúng vào trong. -Anh làm cái gì vậy?_Kinh hãi nhìn đống sách mình phải đánh đổi cả thanh danh mượn về từ thư viện, Giai Băng đứng phắt dậy, bay tới toan cứu vớt nhưng không được, chúng đã bị ai đó nhanh tay thủ tiêu, rơi ngay ra ngoài bãi phế thải công cộng của khu chung cư. Phải! Khu chung cư này có hố rác rất tiện, thuận tay quẳng là đi luôn ra bãi phế thải chứ không cần chủ nhà phải đem rác đi đổ, nhưng giờ phút này....Giai Băng cảm thấy vô cùng không tiện... Cô biết bãi phế thải đâu mà tìm lại chúng đây? -Đằng Dạ...anh dám..._Nghiến răng trèo trẹo, Giai Băng hận không thể ngũ mã phân thây Đằng Dạ ngay lập tức, mắt trừng to nhìn anh, cơ tay bóp chặt đến run rẩy. Ông cụ này...đang giở chứng gì vậy? -Thi khối A cho tôi!_Đau đớn thay, Đằng Dạ hoàn toàn không cảm thấy có lỗi, ngược lại còn hạ thấp giọng ra lệnh cho Giai Băng, đôi mắt đen sâu thẳm rọi thẳng vào đáy lòng cô, như muốn bắt ép cô sợ hãi mà phúc tùng mệnh lệnh. -Sao...sao tôi phải thi khối A chứ! Từ đầu tôi đã quyết định thi khối D rồi! Anh thật quá đáng!_Có chút sợ hãi len lói, Giai Băng vừa run vừa hét lớn cãi lại. Không hiểu sao, lúc này cô lại muốn anh ta bị Phong Tình tóm đi, hành hạ, để anh khỏi phải hếch cái mặt đẹp trai của mình chà đạp, sai khiến cô. -Em đúng là rất quá đáng, Đằng Dạ! Giai Băng có khả năng đậu khối D thì em nên cho em ấy đi khối D thì hơn, nếu không, đi khối A của em, cô ấy trượt vỏ chuối, người thê thảm là em!_Nhấp một ngụm cà phê, Đằng Hy ngả người vào bức tường cạnh đôi vợ chồng son, bỗng dưng tốt lên nói đỡ cho cô em dâu. -Tôi cho em hai lựa chọn một là thi khối A và em sẽ được đối đãi như người nhà của tôi..._Đôi đồng tử đen của Đằng Dạ cử động, rọi ánh nhìn uy lực về phía Đằng Hy_...hai là em thi khối D và tôi sẽ coi em như người ngoài ở nhờ, tiền điện tiền nước tiền thuê nhà trước giờ tôi chi trả em sẽ phải đứng ra tự lo toan phần của mình. -Cái...cái gì?_Không thể tin được vào những vì mình đang tận tai nghe thấy, Giai Băng thất thần hỏi lại. -1 tiếng để em suy nghĩ....bắt đầu!_Đằng Dạ ban phát mệnh lệnh xong liền phủi mông ra ngoài, ngả người lên chiếc ghế sô pha dài chờ đợi câu trả lời, khóe miệng chợt cong nhẹ như có như không khi đón nhận ánh mắt khinh miệt của anh trai rọi đến rồi lảng đi, mắt nhắm nhiềm dưỡng thần. Còn Giai Băng...do quá sốc nên khi cô ý thức được mọi thứ đang xảy ra, cô chỉ còn 20 phút "sản xuất câu trả lời" -Giai Băng, anh có thể cho em mượn tiền! Đừng để ý đến miệng mồm Đằng Dạ mà hãy chuyên tâm thi cho tốt!_Vuốt nhẹ mái tóc dài của Giai Băng an ủi, Đằng Hy nhẹ giọng nói, thanh âm u trầm có điểm gì đó thương cảm...nhưng...vẫn rất lạnh và nguy hiểm. -Nếu em mượn tiền của anh ta, chi bằng em viết giấy bán thân luôn đi!_Đằng Dạ vừa thả hồn vào giấc mộng vừa lạnh lùng nói, như chứng thực rằng...anh ta vẫn đang tỉnh và Giai Băng không có cơ hội thoái thác câu trả lời cũng như...cảnh cáo Đằng Hy biết về sự có mặt của mình. -Đằng Dạ! Em ép người quá đáng rồi!_Bước đến gần bộ bàn ghế, Đằng Hy xem chừng cũng mỏi chân nên ngồi xuống chiếc ghế phía đối diện Đằng Dạ, đáy giác mặc thu rõ hình ảnh kim đồng hồ đang nhích dần...từng bước... -Hết...giờ!_Một lời đã nói, Đằng Dạ mở mắt thông báo rồi ngồi dậy, rọi ánh nhìn về phía Giai Băng vẫn còn ngây dại_...em chọn khối nào? Khối nào? Trong đầu Giai Băng lúc này, cô chỉ thấy mình đang bị thẩm tra xem chọn ai Đằng Dạ hay Đằng Hy chứ không phải đang chọn khối thi sắp tới. Cái chuyện rắc rối này...sao lại phi lí rơi xuống đầu cô cơ chứ!!! P/s Hum nay Su đi thi về hơi đau đầu một chút chắc trúng gió nhưng nghĩ các pà ủng hộ Su mà Su thất hứa thì hk hay nên ráng viết đoạn này nếu có điều gì ko hỉu hoặc chưa rõ cứ hỏi vô tư nhé! Hehe! Mog cmt của các pà. Happy new year!!!! Hôn cái nào!!! Haizzzz, vậy là...Phong Tình ko dễ xơi oy!! Xin lỗi Giai Băng!
Ép buộcCăn biệt thự về đêm dần tĩnh lặng trong màu trời đen hồ đầu tường tí tách kêu rồi rống lớn một tiếng đinh tai nhức óc báo hiệu 6h tối đã đến. Liếc nhìn chiếc đồng hồ rất biết thời thế kia một cái, người đàn ông mặt mũi cố gắng lắm cũng được cói là đẹp, đầu hói nguyên mảng lớn phía mặt tiền’ cùng chiếc bụng phệ no căng sau khi ăn bữa chiều muộn ngã người lên thành ghế sô pha, thư thái đảo mắt liếc nhìn 4 đứa con gái mỗi người một sắc đang ngồi ngay ngắn theo mô hình 4 anh em nhà Đantôn trước Đứa nào đồng ý?_Chờ một lúc lâu mà vẫn ko thấy đứa nào chịu trả lời mình, ông già gõ tay đều đều lên thành ghế, nghiêm nghị Cha đang đùa à? Thời này làm gì có chuyện hôn ước cũ rích đó nữa chứ!_Cô con gái mặt mũi có vẻ trưởng thành nhất trong đám ngừng mân mê lọm tóc màu hạt dẻ xoăn tít của mình, bất bình phá tan bầu ko khí gượng ép_Đừng giỡn bọn con nhá? Ko vui tí nào! -Đúng đấy! Thật vô lí! Con chưa nghe thấy mình có ông nội bao giờ! Sao giờ lại chui ra đâu cái chuyện ổng giao kết chuyện hôn ước chứ với người ta chứ! Đúng là lừa người_Cô con gái thứ 2 rời mắt khỏi khuôn mặt đầy phấn của mình phản chiếu trong gương, nhíu đôi mày phượng nhìn cha mình nghi chị! Ông nội ở New Di lân mà, hè trước ông còn cho em sôcôla vị rượu vang làm em say nguyên buổi tối ko đi hẹn hò với bạn trai được! Nghĩ lại thấy hận kinh khủng_Cô nhóc có vẻ mặt non choẹt nhất, tầm tầm khoảng 12 tuổi ngây thơ phản bác chị có nói cho ông nội về chuyện này, ổng mà biết sẽ cắt tiền tiêu vặt hàng tháng, biết ko?_Cô con gái lớn cảnh cáo_Mà các em cũng biết cha keo thế nào rồi đấy! Ko có tiền ông nội chu cấp, chị em ta múc cám mà rồi! Rốt cuộc, đứa nào đồng ý cuộc hôn nhân này!_Nóng mặt nhìn 3 đứa con ngang nhiên nói xấu ông mình lẫn cả mình đây, ông già bụng phệ bất lực day day thái dương quát Con hơn tên nhóc đó 5 tuổi, ko hợp đâu! Gừng càng già càng cay, người Hà Nội ko ăn được cay đâu ạ!_Cô con gái lớn tiên phong từ chối trước. Lí lẽ hết sức thuyết phục khiến 3 người chị em còn lại, kể cả kẻ thờ ơ nhất, cũng là đứa con trai duy nhất của dòng họ này đang đứng dựa vào trường, cũng phải đưa mắt ý vị nhìn về. -Còn con, cha à! Con…_Bặm môi do dự một chút, đứa con gái thứ hai e dè lấy chiếc iphone của mình ra, mở một bức ảnh, phóng to rồi trưng cho cha mình xem_Con…ko còn trong sáng nữa!Quả nhiên, bức ảnh rating 18+ kia đã làm những người còn lại nhất thời chấn động, não bộ vì thế mà phút chốc ngưng trệ, tê con thi quá nhỏ, nếu muốn thì chờ thêm 6 tuổi nữa ạ!_Ngây thơ nhoẻn miệng cười thật tươi, cô con gái nhỏ sòng phẳng đưa ra một đề nghị hợp lí khó có thể bàn là, trong 4 người…đã có 3 người ko đồng ý…Điều này có thể nằm trong tầm dự đoán của ông. Người con lại…ko cần hỏi cũng biết kết quả ra Băng, con thì sao?_Hướng ánh mắt vừa có chút trông đợi vừa phảng phất tia đắc ý về phía cô con gái còn lại nãy giờ vẫn ngoan ngoãn ko hề mở miệng nói, ông già bụng phệ phóng khoáng cười hỏi, tuy thế, nụ cười của ông có chút gì đó quái muốn con nói thật, hay nói dối?_Kiêu kì gấp nhẹ quyển sách đang đọc giở trên tay, cô con gái được gọi tên nhanh chóng ngẩng đầu giương mắt nhìn cha mình, hỏi một câu như đánh đố một bài nhiên…hãy nói thật, bằng lí trí, ko phải bằng tình cảm của cũng ko chấp nhận cuộc hôn nhân này!-Được rồi! Nếu đã vậy, ta đành ra tay…_Phẫn nộ trừng mắt nhìn Giai Băng một cái, ông già bụng phệ rời người khỏi sô pha, vẫy tay cho vời đám gia nhân đã chờ sẵn lệnh của mình nãy giờ đem vào một chiếc hộp giấy lớn như hộp bầu cử tổng thống, đặt ngay ngắn trước mặt bàn_Nếu trong 4 đứa đã ko có ai chịu hi sinh’, ta đành dùng cái này quyết định. Đồng tử người con trai dựa tường khẽ động, dán chặt lên chiếc hộp Băng, con…-Giai Băng, đi theo anh!_Ko để cho cha mình nói hết câu, chàng trai kia trong phút chốc đã đứng sừng sững trước mặt Giai Băng, nắm lấy tay cô thúc Kiên, sao con dám ngắt lời cha!_Biết được ý định của mình đã bị kẻ ko nên biết nhất phát giác, ông gia đành dùng vai vế và uy thế của một người cha trầm giọng cảnh cáo_Cha đang nói chuyện với em gái song sinh’ của con đấy!-Lãnh Kiên! Hay em muốn thế bọn chị nhận hôn ước thay?_Mở to đôi mắt nâu mê hồn, cô con gái thứ 2 cời cợt châm chọc-Được rồi, Giai Băng, con biết phải làm gì rồi chứ?_Đưa tay đẩy nhẹ thằng con mình sang bên, ông già bụng phệ ngụ ý hỏi, ko ngừng nhìn chằm chằm vào mắt con mình như đang có truyền tín hiệu nào đó-Quyết định đời con gái của con mình’ chỉ bằng một lá thăm cha ko thấy quá vô lí sao?_Vẫn ko chịu tránh sang bên, Lãnh Kiên mỉa mai lên tiếng, giọng nói có chút xoáy sâu vào hai chữ con mình’.-Cuộc đời của con người, có khi còn bèo bọt hơn thế, Lãnh Kiên!_Có chút giật mình trước câu nói kia, ông già bụng phệ lại đưa mắt truyền tin cho Giai Băng, mồ hôi lạnh bỗng đột ngột chảy dọc sống lưng ông_Giai…Giai Băng, con…trước đi!-Sao ko phải là chị cả mà là Giai Băng, cha vốn là người sùng bái tôn ti trật tự mà!_Đứng ngay trước mặt Giai Băng như muốn che chở cho cô, Lãnh Kiên lãnh đạm tiếp lời, ngụ ý sâu xa hoàn toàn muốn ngăn Băng, con có bốc hay ko?_Gạt đi những lời nói của Lãnh Kiên, ông bố kiên định hỏi dồn Giai Băng. -Ngồi yên đó cho anh!-Lãnh Kiên! Con dám!-Con trước vậy!_Nhìn thấy anh trai và cha mình tình cảm sứt mẻ ngay trước mặt, Giai Băng trầm ngâm hồi lâu mới đứng dậy rời khỏi ghế, tiến đến toan đưa tay vào chiếc hộp ko nghe người ta đồn à? Con trai họ Đằng là người thực vật đấy!_Nắm chặt lấy tay Giai Băng ngăn cản, Lãnh Kiên hét lớn vào mặt cô, đôi đồng tử màu cà phê ánh lên vô vàn tia giận có quyền ngăn cản em!_Đưa tay gạt đi những ngón tay thon dài đang Ϧóþ chặt từng thớ thịt mình, Giai Băng đưa tay lấy nhanh một chiếc thăm nhỏ gấp cô ko buồn mở nó ra mà đưa ngay cho cha mình, cô biết, bên trong là lắm!_Nở nụ cười hết sức hài lòng nhìn tờ thăm, ông bố khoát tay cho đám gia nhân nhanh chóng đem vất chiếc hộp giấy đi rồi cao giọng tuyên bố_Giai Băng…là người được chọn…Đón nhận kết quả đã quá rõ ràng trở về phòng, Giai Băng đóng rầm cửa, phục người tựa hẳn vào mặt tường bên cạnh. Toàn thân thể cô giờ đây hoàn toàn ko còn chút sức lực nào nữa, dường như đã bị cái sự thật phũ phàng bản thân mình phải đối mặt hút hết mọi nhựa run rẩy, ngồi choài xuống mặt đá lạnh. Hàm răng trắng vô chủ cắn mạnh lấy bờ môi cong đỏ nhỏ đến lớn, cô luôn ý thức được rằng, có một ngày mình sẽ bị gia định này vất bỏ, đá thẳng ra khỏi cuộc sống của họ. Nhưng, cô ko ngờ, ngày này lại đến nhanh như vậy, mà lại đến bằng một cách thức ko thể hợp lí hơn. Hôn ước? Với một dòng họ bề thế, quyền quý nhất thế giới này, ai mà chẳng muốn cơ chứ! Cái chính ở đây, người con trai của dòng họ đó lại hoàn toàn ko phải người bình thường. Anh ta là một phế nhân, phế nhân đến mức xuất quỷ nhập thần. Ai đời lại có chuyện trèo cây ngã phịch rồi lâm vào cảnh thực vật, nằm ngủ lì suốt 5 năm trời vẫn ko tỉnh chứ. Thế mà anh ta lại là cái người vô cùng phi thường đó bài này của cha cô-kẻ ko mang cùng dòng máu nhưng có hơn 13 năm dưỡng dục-đúng là dọa ૮ɦếƭ người, khiến cô ko đi ko cha đó, quả nhiên quá tàn nhẫn…tàn nhẫn như chính lần đâu tiên ông ta lôi cô đi từ tay cha mẹ cô vậy, cô ko sợ, cô chỉ buồn mà thôi. Vì, nếu trở thành vợ của người khác…cô ko thể ở bên Lãnh Khiên-chồng cô… Theo dõi page để cập nhật truyện hay
truyện đồ ngốc tôi là chồng của em